Vì đời cơ bản là buồn

Mình có cái bệnh là mỗi khi trời đẹp lên cao thì lại buồn (...) không hiểu vì sao lại buồn

Thôi đành lại phải làm cái note mới cho đỡ buồn (...) vậy

Ghi chú: note dán nhãn R, có thể có chứa nội dung người lớn. Chúa ban phước cho những người nghĩ bậy khi đọc blog này.

Buồn nói theo nghĩa phổ thông thì là một trạng thái tâm lý tiêu cực, thường đi cùng với các cảm giác mất mát, đau khổ, tiếc nuối, tuyệt vọng...

Buồn nói theo tiếng một số địa phương (miền Bắc) thì lại là cảm giác nhột, là khi bị cù lét ấy.

Khi buồn đi cùng với một số động từ khác như buồn ngủ, buồn cười, buồn nôn... thì lại để diễn tả cảm giác mong muốn được làm việc đấy. Vâng, tất nhiên là có cả cái cảm giác buồn mà bạn đang nghĩ đến ngay trong đầu nữa ạ.

Thế thì giờ bạn đã hiểu vì sao đời cơ bản là buồn chưa? Vì trong cuộc sống con người luôn luôn có những ham muốn cần được đáp ứng, tức là một vạn kiểu buồn (...) đấy

Có những kiểu buồn khá dễ đáp ứng, chỉ cần kiếm chỗ kín đáo là có thể tự giải quyết được. Có những nỗi buồn khác thì phức tạp hơn, đòi hỏi nhiều người hơn, nhiều vật chất hơn mới đáp ứng được.

VD như buồn 'yêu' thì ít nhất phải có thêm 1 người khác nữa mới có thể thỏa mãn được. Tất nhiên ở đây không tính đến trường hợp một số dạng hoang tưởng, chỉ yêu mỗi bản thân mình. Mà nói đến buồn 'yêu' không thể không nói đến yêu đơn phương, tức là buồn 'yêu' một người mà không được người đó đáp lại. Yêu đơn phương giống như đái dầm vậy, người khác bảo ta ngu còn ta thấy rất ấm áp, và tỉnh dậy mới thấy mùi khai.

À mà thôi, có vẻ hơi lạc trôi so với đề tài gốc rồi.

Có những nỗi buồn người ta hay gọi là buồn không tên, thực chất là nó có tên cả, nhưng do ngại không nói ra, hoặc là do đãng trí quá không nhớ được là buồn cái gì. Đơn cử như chiều Chủ nhật bạn muốn đi cà phê nhưng chẳng có ai rủ, trong cái nỗi buồn vô hạn ấy bạn đi ngủ cho đỡ buồn, khi tỉnh dậy bạn quên béng mất vì sao lại buồn, thế nhưng lại cứ thấy thiếu thiếu. Thế là nó sinh ra cái buồn không tên.

Có những lúc bạn cảm thấy buồn một cách mãnh liệt, như bạn mình hay nói là 'nước tràn bờ đê', mà nếu như không được đáp ứng kịp thời thì hậu quả khôn lường. Đó cũng là lý do cái note này được ra đời. Nếu mà không viết ra được thì tâm trạng sẽ trở nên cau có khó chịu, hậu quả là mấy đứa bạn cờ hó của mình sẽ bị mình lôi ra chém banh xác. Again, Chúa ban phước cho những người nghĩ bậy.

Lại quay về chuyện đời có nhiều nỗi buồn, thực tế ham muốn của con người gần như vô hạn, nên khó có thể đáp ứng đầy đủ. Vậy nên người ta mới hay buồn phiền về những cái chưa đạt được. Có một câu nói từng có lúc khá nổi trên mạng đại loại là "Những thứ không thuộc về mình thì mãi mãi không phải là của mình". Thật ra cũng khó phân tích là câu này như vậy là đúng hay sai, nhưng nó là một câu an ủi khá tốt cho những người chưa đạt được cái mục tiêu thỏa-nỗi-buồn.

Vì đời cơ bản là buồn, nên xét cho cùng cũng không nên quá âu sầu về những nỗi buồn không đáp ứng được, nếu không bạn sẽ phải sống cả đời với nỗi buồn đó. Cái quan trọng là biết giới hạn của bản thân, biết được được khả năng đáp ứng nhu cầu của mình đến đâu.

Vì đời cơ bản là buồn, nên những khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi ta nên biết trân trọng nó. Đừng để sau này phải hát lên câu "why do we never know what we've got 'til it's gone" (The day you went away - M2M) 

Vì đời cơ bản là buồn, nên ta phải biết chọn những nỗi buồn nào cho thật xứng, để hạnh phúc còn có chỗ đứng trong cuộc đời đầy nỗi buồn đó. Có như vậy ta mới đủ động lực để vượt qua được bể khổ là cuộc đời, ấy là khi ta qua đời

-----

Thật ra blog này mình viết thành 2 lần, 1 lúc thì thấy vui, 1 lúc lại thấy buồn, nên mạch văn cũng có phần lẫn lộn cả lên. Thôi thì cũng hy vọng không có nhà phê bình văn học nào vào chấm điểm vậy. Lâu rồi chẳng viết gì nên viết cho khuây nỗi buồn thôi mà.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Báo cáo về Phân loại rủi ro nhân quyền liên quan đến AI tạo sinh

DẠY TIẾNG ANH CHO TRẺ EM: NHỮNG ĐIỀU BẬC CHA MẸ NÊN BIẾT

Sự lầm tưởng về tính công bằng của quyết định tập thể